e) Tác giả
và hoàn cảnh sáng tác:
Xuất xứ:
Go-Shuui-shuu
(Hậu Thập Di Tập) thơ luyến ái
phần 2, bài 709.
Tác giả:
Dai Ni no Sanmi (Đại Nhị Tam Vị, 999 -
? ), con gái nữ quan Murasaki Shikibu (tác
giả bài 57). Tên thật của bà
là Fujiwara no Katako (Đằng Nguyên,
Hiền Tử). Từng phục vụ Hoàng
Hậu Shôko (Chương Tử) của
Thiên Hoàng Ichijô, sau đó trở
thành vú nuôi Thiên Hoàng
Go-Reizen (Hậu Lãnh Tuyền).
Dai Ni no Sanmi
Lời thuyết minh trong
Go-Shuui-shuu cho biết đây là
bài thơ gửi cho người đàn
ông không còn đến thăm mình
nữa và trách người ấy
phải chăng đã sớm thay lòng
đổi dạ.
f) Thưởng
ngoạn và phẩm bình:
Đề Tài:
Nghe tiếng gió xào xạc trên
cánh đồng trúc, nghĩ về
mối tình khó quên.
Núi Arima nằm trong xứ
Settsu nay thuộc khu bắc trong nội thành
thành phố Kobe. Cánh đồng Inano
hay Ina no sasahara cũng ở gần đó.
Cả hai địa danh đã đi vào
thi ca từ thời Vạn Diệp. Ina, tên
cánh đồng, còn có nghĩa
là ina “không” trong nghĩa
phủ định.Chữ so là chỉ
thị đại danh từ để nói
về “điều ấy”.Theo nhà
thơ Ôoka Makoto (xem tư liệu 12), lá
trúc như gật gù khẳng định
sự bạc tình của người đàn
ông) và soyo hay sore yo có
nghĩa “chính thế đấy”
hay “”đúng như thế”.
Ba
câu đầu trong bài là jo-kotoba
để dẫn tới cái ý soyo
của câu thứ tư. Chữ này
có nghĩa là lung lay trong idesoyo hito
(người ấy = người không có
lập trường), vừa tượng thanh
soyosoyo (lao xao) cho tiếng lá trúc
lay động khi gặp gió. Cả hai gợi
ra bầu không khí buồn bã bao
trùm lên toàn bài. Kỹ thuật
phản ngữ (chỉ có anh chứ không
phải em) dùng ở hai câu cuối để
nhấn mạnh sự bạc bẽo của
người đàn ông và biểu
lộ tình cảm trách móc đối
với người ấy.
g)
Dư Hứng:
|
Hán dịch:
Hữu Mã Sơn. 有 馬 山
Hữu Mã sơn gian vi
phong khởi, 有 馬 山 間 微 風 起
Trư Danh nguyên thượng
trúc diệp diêu. 猪 名 原 上 竹 葉 揺
Đổ[1]
thử nghi thị quân lai đáo, 睹 此 疑 是 君 来 到
Hoài quân bất kiến, ngã
tâm tiều. 懐 君 不 見 我 心 焦
[1]
Đổ: Nhìn thấy.
Bản dịch qua chữ Hán này
có ý nghĩa hơi khác với
lời chú thích của các học
giả Nhật Bản trong hai câu 3 và
4.
|
|
Anh dịch:
Make fickle thou than th’winds that pour
Down Arima o’er Ina’s moor,
And still my love for thee as yet
I have forgotten to forget.
(Dickins)
If Mount Arima
Sends his rustling winds across
Ina's bamboo-plains;--
Well! in truth, tis as you say;
Yet how can I e'er forget?
(Mac Cauley)
|
|
|